Đời sống

Xin em buông tay anh!

Xin em buông tay anh! Buông tay nhau ra em ạ. Hạnh phúc trước hết phải được xây dựng từ sự tôn trọng, đồng cam cộng khổ với nhau, mà chúng mình đã thiếu mất điều đó rồi. Giờ chỉ còn sự ích kỷ, muốn giữ nhau lại cũng vì sự ích kỷ.

<p>Đ&atilde; nửa năm rồi, cả nh&agrave; m&igrave;nh đều coi anh l&agrave; kẻ tội đồ. Th&igrave; tội đồ qu&aacute; đi chứ, khi anh d&aacute;m &ldquo;bỏ vợ bỏ con&rdquo; để đi vui th&uacute; với người t&igrave;nh mới. Mỗi lần về thăm nh&agrave;, anh bị hết bố mẹ, c&ocirc; d&igrave; ch&uacute; b&aacute;c, anh chị em k&eacute;o ra một g&oacute;c để n&oacute;i về đạo nghĩa vợ chồng, về đạo đức l&agrave;m người&hellip; V&igrave; t&ocirc;n trọng mọi người, m&agrave; anh lắng nghe.</p> <p>Nhưng đến h&ocirc;m nay th&igrave; anh kh&ocirc;ng thể chịu đựng được nữa. Anh đ&atilde; phải bỏ đi khi bữa cơm chiều ở qu&ecirc; đ&atilde; dọn ra. Em cũng v&ugrave;ng vằng, n&oacute;i l&agrave; kh&ocirc;ng nuốt được cơm, rồi x&aacute;ch xe đi. Xe em đi đằng trước. Xe anh đi ngay sau. Khoảng c&aacute;ch chỉ v&agrave;i m&eacute;t th&ocirc;i m&agrave; d&agrave;i như v&ocirc; tận. L&ograve;ng anh ch&ugrave;ng xuống một nỗi buồn mi&ecirc;n man.</p> <p>Anh cũng kh&ocirc;ng biết từ khi n&agrave;o, t&igrave;nh cảnh vợ chồng m&igrave;nh lại trở n&ecirc;n như thế n&agrave;y. Nhớ những ng&agrave;y đầu ch&uacute;ng m&igrave;nh mới cưới nhau, mỗi lần c&ugrave;ng nhau đi về qu&ecirc;, về nh&agrave; anh, em ngồi đằng sau xe m&aacute;y, &ocirc;m chặt lấy anh, con đường d&agrave;i bỗng trở n&ecirc;n sao ngắn lạ.</p> <p>V&agrave; khi m&igrave;nh c&oacute; con, th&igrave; con ngồi giữa, thi thoảng, vừa l&aacute;i xe, thi thoảng anh lại quờ tay ra sau, nắm lấy b&agrave;n tay x&iacute;u xiu của con. Con bi b&ocirc; gọi t&ecirc;n bố, gọi mẹ. Con đường d&agrave;i cũng vẫn trở n&ecirc;n ngắn lạ.</p> <div><img alt="xin em buông tay anh" src="https://khds.1cdn.vn/2018/09/21/xin-em-buong-tay-anh(1).jpg" /> <p><em>Ảnh minh họa.</em></p> </div> <p>Anh c&oacute; phải l&agrave; người v&ocirc; cảm, t&agrave;n nhẫn, v&ocirc; t&igrave;nh như em n&oacute;i v&agrave; như mọi người n&oacute;i kh&ocirc;ng? Anh nghĩ l&agrave; kh&ocirc;ng, anh nhớ hết, kh&ocirc;ng s&oacute;t một kỷ niệm n&agrave;o. V&agrave; cũng rất buồn.</p> <p>Nhưng t&igrave;nh cảm anh d&agrave;nh cho em đ&atilde; kh&ocirc;ng c&ograve;n nữa. Em tr&aacute;ch anh rất nhiều, rằng đ&atilde; thay l&ograve;ng đổi dạ. Nhưng c&oacute; bao giờ em tự hỏi, em đ&atilde; thay đổi như thế n&agrave;o kh&ocirc;ng?</p> <p>Đ&acirc;u c&ograve;n l&agrave; một c&ocirc; g&aacute;i dịu d&agrave;ng, tươi vui, đ&acirc;u c&ograve;n l&agrave; người phụ nữ hiền h&ograve;a m&agrave; anh y&ecirc;u thương nữa. Ng&agrave;y n&agrave;o anh cũng phải nghe lời than v&atilde;n, so s&aacute;nh của em về việc anh kh&ocirc;ng được như &ldquo;chồng người ta&rdquo;, như chồng những người bạn th&acirc;n hay c&ugrave;ng lớp của em. Mỗi lần đi gặp c&aacute;c bạn về, em lại đ&aacute; th&uacute;ng đụng nia, n&oacute;i rằng em lấy phải người chồng bất t&agrave;i, rằng em l&agrave; &ldquo;b&ocirc;ng hoa nh&agrave;i cắm b&atilde;i cứt tr&acirc;u&rdquo;&hellip;</p> <p>Thương con, cũng l&agrave; thương em đ&atilde; phải chịu thiệt th&ograve;i, anh cố gắng nỗ lực. Nhưng như thể số phận tr&ecirc;u ngươi, anh cứ gặp hết trục trặc n&agrave;y tới thất bại kh&aacute;c. Anh cố gắng b&ugrave; đắp l&agrave;m việc nh&agrave;, đưa đ&oacute;n con&hellip; nhưng c&agrave;ng l&agrave;m, anh lại c&agrave;ng bị em khinh rẻ, miệt thị, rằng &ldquo;chồng m&igrave;nh ngồi bếp giương cung bắn m&egrave;o&rdquo;. Thậm ch&iacute; em c&ograve;n &ldquo;cấm vận&rdquo; anh, kh&ocirc;ng cho anh đụng v&agrave;o người em&hellip;</p> <p>T&igrave;nh cảm trong anh cứ chết dần, chết dần. Cho đến ng&agrave;y, anh gặp người phụ nữ kh&aacute;c, c&oacute; được sự t&ocirc;n trọng, đồng cảm, th&igrave; em về qu&ecirc; n&oacute;i với bố mẹ, họ h&agrave;ng, bạn b&egrave; anh, dựng l&ecirc;n h&igrave;nh ảnh anh như một thằng đ&agrave;n &ocirc;ng khốn nạn.</p> <p>Anh thừa nhận anh đ&atilde; sai khi c&oacute; t&igrave;nh cảm với người kh&aacute;c khi chưa ly h&ocirc;n với em. Thế nhưng, t&igrave;nh cảm trong anh với em đ&atilde; chết thật rồi em ạ. Anh nghĩ, em cũng chẳng c&ograve;n y&ecirc;u thương g&igrave; anh, nhưng c&aacute;i t&acirc;m l&yacute; cay c&uacute;, muốn dằn mặt người &ldquo;cướp chồng&rdquo; em, khiến cho em đi&ecirc;n cuồng n&iacute;u giữ.</p> <p>Xin em bu&ocirc;ng tay anh! H&atilde;y bu&ocirc;ng tay anh, bu&ocirc;ng tay nhau ra em ạ. Hạnh ph&uacute;c trước hết phải được x&acirc;y dựng từ sự t&ocirc;n trọng, đồng cam cộng khổ với nhau, m&agrave; ch&uacute;ng m&igrave;nh đ&atilde; thiếu mất điều đ&oacute; rồi. Giờ chỉ c&ograve;n sự &iacute;ch kỷ, muốn giữ nhau lại cũng v&igrave; sự &iacute;ch kỷ.</p> <p>Anh sẽ vẫn c&oacute; tr&aacute;ch nhiệm với c&aacute;c con, cố gắng c&ugrave;ng em nu&ocirc;i dạy c&aacute;c con n&ecirc;n người. C&aacute;c con sẽ chẳng thể hạnh ph&uacute;c trong một gia đ&igrave;nh kh&ocirc;ng hạnh ph&uacute;c. Mong em đừng l&agrave;m tổn thương m&igrave;nh, tổn thương anh, v&agrave; cũng tổn thương c&aacute;c con th&ecirc;m nữa.</p> <p><strong>Nguyễn Ngọc Lu&acirc;n</strong><em> (Gia L&acirc;m, H&agrave; Nội)</em></p> <!--.saic-wrapper -->